Nguyễn Thanh Sanh

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

ĐIÊN...

Có những lúc tôi nghỉ mình ...điên thật.
Dõi mắt tìm một hình bóng xa xăm.
Nghe trong tim ray rứt chút thật thà.
Tôi chợt hiểu...hồn mình đang lạc lối.
Nghỉ đến em...một mối tình diệu vợi.
Nhớ về em...say tỉnh một mảnh đời.
Nghe tiếng em...như vang vọng xa xôi.
Tôi chợt tỉnh...có lẻ mình điên thật.

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2013

QUÊ TÔI

Quê tôi có bán đảo Sơn Trà...
Có chùa Linh Ứng khuất xa xa...
Có tượng Phật bà cao nhất nước...
Bãi Bụt nghiêng mình đón biển qua...

Nếu ai có dịp đến Bà Nà...
Ngồi trong buồng cáp ngắm bao la...
Sáng...nắng chói chang cây hòa lá...
Chiều...se se lạnh khói sương sa...

Và đây...xin mời ngắm cầu Rồng...
Thân Rồng uốn lượn nối liền sông...
Đuôi Rồng vững chãi làm điểm tựa...
Để đầu Rồng hướng đến biển Đông...

Đà Nẵng quê tôi đã đổi đời...
Bệnh viện,trường học... mọc khắp nơi...
Phố phường sầm uất,đường thông thoáng...
Dân tình mến khách lắm ai ơi...

Đà Nẵng quê tôi rất tuyệt vời...
Không tin? mời bạn đến thăm chơi...